Thứ Hai, 15 tháng 6, 2009

CỎ -Thơ Nguyễn Thị Kim Liên


CỎ

Ngọn gió vô tư
Thật thật, đùa đùa mơn man lá cỏ
Màu xanh nôn nao gợi nhớ
Vướng vào một nỗi vấn vương

Chạm vào cỏ là chạm đến tình thương
Cứ mát và mềm từ ngàn thế kỷ
Cộm lên và lặng lẽ
Nhận vào một thoáng dịu êm

Không mưa mà cỏ cứ mọc lên
Rễ bám vào đâu mà gom đắng ngọt
Nắng gió hanh hao mấy mùa còn mất
Vẫn lặng thầm trải những xanh non

Cỏ cứ xanh, xanh đến dịu êm
Cho một đời ai tìm, ai gặp
Cho xin những hạt mưa thấm mát
Để dịu dàng dâng hiến những mầm xanh

Nói về cỏ mà em bâng khuâng
Chiều cứ xanh, xanh cứ xanh ngọn cỏ

NGUYỄN THỊ KIM LIÊN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét