Thứ Hai, 22 tháng 6, 2009
Bài đăng trên tạp chí BIỂN và BỜ - Hà Nội - số 5-6 /2009
Gió hoang
Sương lạnh tái tê
Bóng thông gầy guộc
Chiều về liêu xiêu
Chuyện xưa đắng
Cả trời chiều
lời thề cũ
đọng
hắt hiu
núi rừng
*
Với người
tôi chỉ người dưng
nghe xong chuyện
cứ bâng khuâng
nhớ người
núi rừng
là núi rừng ơi !
Tìm đâu
thấy được
những lời thuỷ chung
*
một mình tôi
giữa mênh mông
một mình tôi
giữa
thinh không
tìm người
Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
Bài đăng trên tạp chí BIỂN và BỜ - Hà Nội - Số 5-6/2009
Em ra góc bể chiều hôm
Sóng như đôi lứa trở nồm bên nhau
Đắm say cho đến bạc đầu
Không anh em vịn vào đâu bây giờ !?
Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
Bài đăng trên tạp chí BIỂN và BỜ - Hà Nội - số 5-6 /2009
Có một lần lỗi hẹn
Biết trách ai bây giờ ?
Biển thì bao la thế
Em một mình ngẩn ngơ
Anh thì xa xôi thế !
Một mình em một bờ
Em thầm thì với sóng
Sóng không anh thờ ơ ...
Giá được làm sóng nhỉ?
Em xô đến bạc đầu
Giá được làm biển nhỉ?
Tha hồ ta tìm nhau
Nhưng là em nhỏ bé
Nhưng là anh đâu đâu
Nên chiều nay với biển
Em ngấm dần nỗi đau . . .
Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2009
TAP THO THU BA
NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
Nguyễn Thị Kim Liên
Tháng Ba của em là tấm gương soi
Ánh mắt mình lóng lánh
Tháng Ba bất ngờ trở lạnh
Em Nàng Bân trong ký ức của anh.
Trời bất chợt xám, bất chợt trong xanh
Em bất thần thấy mình đang đắm đuối.
Tháng Ba ơi, xin đừng lìa xa vội
Đã có gì đâu! Đã nói gì đâu!
Sao mỗi lần không được bên nhau
Sông Ngân Hà xa xôi, Vàm Cỏ Đông gần lắm
Con chim sáo sang sông, xổ lồng sáo tắm
Sông tháng Ba hồng thắm một lời mời.
Những Tháng Ba đã để lại trong đời,
Mùa hoan lạc, hoa đậu thành trái cấm
Em đợi anh, trao một lần áo ấm
Em Nàng Bân trong ký ức của anh.
Tháng Ba -2009
Ảnh mới chụp ngày 2/6/2009
NGÔI NHÀ HOA CỎ
Th ơ NGUY ỄN TH Ị KIM LI ÊN
Chợt nhận ra mình đứng giữa cỏ hoa
Ngôi nhà nhỏ, bình yên lòng thị trấn
Gió và nắng! Tiếng xe trôi bất tận
Thành thân thương như máu thịt của em rồi.
Và mỗi chiều ta lại gọi: mình ơi!
Anh vẫn thế, dù tháng năm từng trải
Em đã bớt những ngây thơ, vụng dại
Con chúng mình đã biết ngắm trước gương
Hạnh phúc trong tay, dù rất đời thường
Dẫu có lúc xô nghiêng về chỗ thấp
Nhưng em biết, em dễ gì có được
Hoa mười giờ vẫn nở giấc ban trưa
Nếu đựoc trở về với kỷ niệm ngày xưa
Em lại chọn ánh mắt nhìn cháy bỏng
Vầng ngực tin yêu, đôi cánh tay dang rộng
Với ngôi nhà hoa cỏ của em thôi!
BÉ ƠI...!
(Viết cho bé không còn nữa)
À ơi, bé ơi
Bé về với mẹ
Bé đi đâu rồi
Đừng quên mẹ nhé !
Đây nào hoa cúc
Chín tháng mười ngày
Bao là mong ước
Đợi chờ bé đây.
Nào con ngựa gỗ....
Búp bê trong vườn
Nào đây bầu sữa
Mẹ ngào ngạt thơm !
Bé ơi hãy khóc
Tiếng hát chào đời
Dù muôn khó nhọc
Đừng sợ, bé ơi !
Sao bé đi mãi
Mẹ đợi không về ?
À ơi... mẹ hát
Câu buồn tái tê.
Mười ngày chín tháng
Mong đón bé về
Mẹ bồng nẹ ẵm
Đừng đi !... Đừng đi !...
Bao nhiêu nước măt
Tiễn bé về Trời
Đừng xa mẹ nhé
À ơi... ! À... ơi!
NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
EM VÀ...
Em và xa thẳm trùng khơi
Đưa bàn tay nắm tay người thoáng qua
Em và chút ráng chiều sa
Đáy sông bóng nước như là nhớ thương
Chiều ơi, còn một khúc đường
Quanh vào thân phận ở phương trời nào
Người đi cùng với trăng sao
Một khung cửa sổ gió vào cùng ai?
Em và tia nắng buổi mai
Nghiêng trên thềm lá thương hoài ngày qua
Nâng niu kỷ niêm nhạt nhoà
Người về đâu để em và... mình em...
NTKL
ĐÊM TỪ QUY
Đêm ơi,
Ai làm ngôi sao thao thức?
Và chim từ quy gọi bạn không ngừng
Em bắt đền nỗi nhớ
Gió xào xạc bên ngòai cửa sổ
Em gọi tên mình trong đêm.
Riêng mình em
Lật giở câu hỏi ban ngày không lời giải đáp
Có câu hỏi không bao giờ anh biết được
Câu trả lời.
Câu hỏi chơi vơi
Mỗi lúc hiện về em lại buồn muốn khóc!
Ở bên anh
Ở trong anh
Nụ cười hạnh phúc
Không phải lần đầu em không ngủ được
Không phải bây giờ nỗi nhớ quẫn quanh em
Nhưng bây giờ đã sắp cạn đêm
Và đêm này chỉ một mình em!
Thơ NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
ĐÀ LẠT ƯỚC
Em ước cho em đôi cánh
Em bay trên ngút ngàn thông xanh
Và em ước
Đà Lạt trời vừa đủ lạnh
Cho em tựa vào vai anh.
Không có anh trên bậc hồ Than Thở
Ngón tay em gỡ sợi tóc lẻ loi
Hoa tường vi đã một lần em hái
Nụ cười buồn sau tấm gương soi.
Em đã có một mùa thiếu nữ
Đà Lạt không em
Đà Lạt không anh
Những bước chân bao mối tình thầm gọi
Chiêu nay mưa, Đà Lạt của chúng mình.
Và em ước
Anh như thông, như đá
Như dốc đứng, núi đồi...
Như tất cả
Em chỉ cần giọt nắng
Trong mắt nhìn
Say đắm
Của anh thôi!
Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
Biết trách ai bây giờ?
Biển thì baola thế
Em một mình ngẩn ngơ
Anh thì xa xôi thế
Một mình em một bờ
Em thì thầm với sóng
Sóng không anh thờ ơ...
Giá được làm sóng nhỉ?
Em xô đến bạc đầu
Giá được làm biển nhỉ?
Tha hồ ta tìm nhau
Nhưng là em nhỏ bé
Nhưng là anh đâu đâu
Nên chiều nay với biển
Em ngấm dần nỗi đau...
Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
Vũng Tàu
NHỚ VÀM CỎ
Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
Nỗi nhớ bất ngờ như chưa từng có
Nhớ bâng quơ, như không phải của mình
Vàm Cỏ ơi, cuộc đời em đó
Chảy dọc nỗi vui buồn, sướng khổ
Phải không anh?
Không xa được, dù thượng nguồn xơ xác
Phù sa như giấc mơ vội tròn đêm
Em chỉ biết có một vấng trăng non trong suốt
Treo ở cuối trời níu giữ cuộc đời em...
Trảng Bàng 3- 2008
Lời ru cho người đi lạc
Lạc đò, lạc bến, lạc sông
Khuya rồi, gió lặng sao không trở về?
Ơi người lạc giữa bến mê
Cánh tay em mảnh trăng thề gối lên.
Lạc hình, lạc tuổi, lạc tên
Năm chống, tháng chất... để quên lối về
Khàn khàn cúm núm gọi hè
Về đi! Gió vít ngọn tre nhận đường.
Lạc giọng nói, lạc mùi hương
Hỡi con chim biển ở phương trời nào?
Giữa trời còn một ánh sao
Anh trông lên sẽ nhìn vào mắt em.
Tay em, hương em, tóc em
Có ru anh lạc suốt đêm tìm về?
4-08
K.L.
CHIỀU NÀO
Bất ngờ em khẽ gọi
Chiều ơi, về phương nào?
Nắng đừng tan loãng thế
Gió làm lòng xôn xao.
Bất ngờ em quay lại
Bông hoa bên rào thưa
Nở một mình vật vã
Làm một làn hương đưa.
Em biết rồi nắng tắt,
Gió lịm rồi hoa tàn
Có một điều em sợ
Ánh trăng chiều sẽ tan...
Biết là trăng sẽ khuyết
Dù tháng năm vẫn tròn
Biết là ngày sẽ hết
Dù mãi còn hoàng hôn.
NTKL
KIM LIÊN VỀ QUÊ KIM LIÊN
Kim Liên xa thẳm miền quê
Ngày vui nắng nỏ con về Kim Liên
Bần thần trước một hàng hiên
Xạc xào chân Bác - người hiền nhẹ nâng
Với nghìn dặm, dạ bâng khuâng
Hàng cau che mát một vầng bình yên
Kim Liên về đến Kim Liên
Cầm như sông suối đứng bên giậu này.
Nhớ Người sinh ở nơi đây
Muốn nhìn tận mảnh đất này Làng Sen
Đi vào chân bước lạ quen
Muốn reo lên lại nhớ quên nghẹn ngào
Trước lồng lộng gió trên cao
Lòng riêng xin được cúi chào Kim Liên
Chút tình nhỏ mọn đài sen
Kim Liên bé nhỏ một miền quê xa...
-
Hôm nay con trở về nhà
Cùng bông sen trắng toả ra hương ngàn
Từ Tây Ninh đến Nghệ An
Từ Trảng Bàng đến Nam Đàn... bao xa!?
THƠ NGUYỄN THỊ KIMLIÊN
KỶ NIỆM CHUYẾN ĐI XUYÊN VIỆT
Cuối hạ mây dường như trắng loá
Hoa đồng tiền đỏ cháy một chân trời
Thiên thanh áo, ngỡ ngàng mười tám tuổi
Gieo hạt đầu ngày, em gọi: Thu ơi
!
Thấp thoáng cánh buồm em mơ bến đậu
Mây lại bay hình áo cưới ngang trời
Đêm màu mật, trăng vàng màu mật
Giữa sóng neo mình, em hát: Thu ơi!
Em nhặt lấy lá ngô đồng cổ tích
Gió đã đông, thủ thỉ hát bao lời
Em khoác lại tấm áo buồn năm cưới
Soi tấm gương mình, em khóc: Thu ơi!
THƠ NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
GÓC BỂ CHIỀU HÔM
Em ra góc bể chiều hôm
Sóng như đôi lứa trở nồm bên nhau
Đắm say cho đến bạc đầu
Không anh, em vịn vào đâu bây giờ?
THƠ NGUYỄN THỊ KIMLIÊN
HÀ NỘI
Thân tặng Vũ Thị Minh Nguyệt
Nhà thơ - Người chị
Ai đã để em một mình ra Hà Nội
Phải anh không? Có thật đến sững sờ
Chiều đầu hạ em một mình một phố
Nghĩ một mình lạc lõng một câu thơ.
Rồi có thể, em cứ đi như thế
Tiếng rao đêm, một khoảng cách xa vời
Ngăn em đứng giữa thềm vôi phố cổ
Ngăn em cười, em khóc với anh ơi...!
Em đã từng yêu, một mùa thu day dứt
Dù nơi đây em không có tình đầu
Và sau nữa, chắc gì em đã có
Chẳng bao giờ em khóc với anh đâu.
Thôi tạm biệt một mùa hè quá muộn
Đường Thanh Niên, thanh kiễm cũ bên hồ
Em trở lại khi lá bàng rụng xuống,
Dưới chân người lớp lớp sóng đang xô...
Hà Nội - Tây Ninh 7-2007
*****
Có ai ở lại vỗ về niềm riêng
Mộng đời một thoáng tiền duyên
Bao giờ gặp lại hởi miền xa xăm ...
10/2005
LANG BI ANG
Sáng nay lên đỉnh Lang Biang
Ngắm mãi nhìn xa lớp lớp hàng
Thông reo mây núi mờ trên đỉnh
Ai hởi ! Tình ai mãi dở dang !
10/2005
NHỚ VỀ ĐÀ LẠT
Tôi đến Cao Nguyên một buổi chiều
Đồi thông lộng gió hàng cây xiêu
Ngàn hoa đua nở, chào du khách
Đà Lạt đây rồi bao mến yêu!
Mimoza nghiêng ngả, giữa nắng chiều
Dã quỳ vàng rực đón người yêu
Rừng hoa cánh bướm vờn trong gió...
Liễu rũ buồn, vương mấy cánh diều
Linh Sơn chuông vọng tiếng cô liêu
Than Thở ai đây ! đã mấy điều !
Rừng thông Ân Ái, Dinh Bảo Đại
Thác nước Cam Ly gợi nỗi niềm !
Xa rồi Đà Lạt - Thung Lũng Tình Yêu !
Biết nói gì đây giữa gió chiều !
Xin giữ trong lòng điều yêu mến !
Nỗi niềm thương nhớ biết bao nhiêu !
10/2005
VIÊN PHẤN TRẮNG
Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
Những viên phấn trắng
Vô tư mà hiền như tuổi thơ
Ngày ngày ngày em viết
Tạo hồn cho bảng đen vô tri
***
Viên phấn trắng
Trong bàn tay nhỏ nhắn
Thành lời cho học trò
Ghi chép tri thức và tương lai
Trường lớp đó
***
Mỗi ngày viên phấn trắng
Truyền lời cho bảng đen
Cho mầm non lên trưởng thành
Tô màu xanh cho văn minh
***
Viên phấn trắng
Đừng tưởng là không biết nói
Trong bàn tay em
Phấn đã nói rất nhiều
Thơ Nguyễn thị Kim Liên
KHÔNG PHẢI NGƯỜI ĐƯA ĐÒ
Nguyễn Thị Kim Liên
Khách vẫn còn trở lại
Dù sông chẳng đợi chờ
Đò cắm sào đứng đón
Đưa từng đời người qua !
Những vầng trăng năm cũ
Là vầng trăng bây giờ
Thời gian đi rồi lại
Bốn mùa ai có hay ?
Những cái gì hôm nay
Đã có từ trước đó
Cũng như tôi từng có
Để bây giờ là đây !
Bao viên phấn trên tay
Thành bao nhiêu con chữ
Bao nhiêu trang giáo án
Đâu phải để rồi ... bay !
MÂY
Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
Bốn mùa mây vẫn mây bay
Thăng trầm trong cõi phù vân đã từng
Có ai biết được mây dừng
Hoàng Thiên đổ lệ, Hồng trần đổ mưa
Xanh, vàng, tím, đỏ, sớm, trưa
Màu mây thay đổi, theo mùa buồn vui
Mây đông u ám, ngậm ngùi
Như lòng nhân thế, sụt sùi trái ngang
Mây Xuân rực rỡ đài trang
Thời em con gái rộn ràng sắc hương
Mây thu tim tím nhớ thương
Chiều nao em đứng sân trường đợi anh
Hạ về mây trắng mây xanh
Lòng ai thay đổi cũng đành xót xa
Em xin làm mây thật thà
Mang màu con gái thiết tha yêu đời
LỜI ANH NÓI
Trên bục giảng , ngày qua ngày
Tóc vương bụi phấn , đôi tay mượt mà!
Ngày ngày , vượt quãng đường xa...
Thướt tha tà áo , em là giáo viên
Thương em tính nết dịu hiền
Có đôi má lúm đồng tiền, thương sao!
Lời em sao quá ngọt ngào !
Hồn tôi thơ thẩn đi vào mộng mơ ...
Lặng thầm tôi viết bài thơ
Tặng em kỷ niệm bên bờ đơn phương
Thương người quá đổi là thương !
Ước sao cuộc sống đời thường chung đôi !
Thơ nguyễn Thị Kim Liên
TÌNH CA . . . ANH
Nguyễn Thị Kim Liên
Con sóng cứ dập dềnh
biển ngày nào cũng gọi
Bờ cát không biết nói
Cũng thấy lòng nao nao
Đêm nào cũng vì sao
chờ vầng trăng lỗi hẹn !
Anh làm con chim cá
Bay vào em mùa xuân
Con bướm nào bâng khuâng ?
Bên cành sen ngào ngạt ?
Đám mây nào chợt mát ?
Một khoảng lòng cô đơn
Tình làm ướt mùa đông
Cho dòng sông trẻ lại
Cho thuyền ai vụng dại
Chở từng giấc chiêm bao.
Thị Trấn chiều xanh xao
Áo dài vương bụi phấn
Hoàng hôn phố chợ buồn
Sân trường em về sau
Cũng tại vì con sóng
Cũng tại vì, vì sao
Tại con bướm xôn xao
Tình ca ... anh. Em hát.
NTKL
THÂN PHẬN
NGUY ỄN TH Ị KIM LI ÊN
Hết giờ rời bục giảng trường,
Em về gánh vác giang sơn của mình
Chồng, con, mái ấm gia đình
Nủa trang giáo án, nửa tình riêng tư
***
Nửa cho thơ , nửa cho người
Nửa vui lặng lẽ, nửa cho cười xót chua...
TRẢNG BÀNG THƯƠNG!
NGUY ỄN TH Ị KIM LI ÊN
Tôi biết quê hương từ những ngày mới lớn
Khi trường làng mở cửa tiếng ve kêu
Chiều theo mẹ ra đồng thăm lúa trổ
Lội mương kênh, cố vớt mấy hoa bèo
Miền đất Trảng, đồng cò bay thẳng cánh
Lúa mênh mông trải thảm tận chân trời
Tôi bé nhỏ bên đàn trâu cần mẫn
Khói đốt đồng bay trắng với trời mây
Tính con gái rụt rè hay mắc cỡ
Khi bạn bè trang lứa rủ đùa chơi
Chúng bắt cá , mò cua, cởi trần, bơi tắm,
Tôi ngồi bờ , không dám xuống ao sâu
Quê hương ơi ! Bên tôi gần gũi lắm !
Con đường làng, hàng cổ thụ già nua
Những mái ngói nhà tranh , người thôn xóm
Đến bây giờ còn vọng tiêng giã bàng khuya
Tôi lớn lên và quê hương cũng lớn
Nhọc nhằn xưa , cơ cực đã sang trang
Khu công ngiệp- phố phường hoa lệ quá !
Ôi ! Làm người, ai sống thiếu quê hương !?
DUYÊN THƠ
THƠ NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
"NGƯỜI về nhớ cảnh ngẩn ngơ..."
ĐÂU đây văng vẳng câu thơ duyên đầu
GẶP nhau một thuở mưa ngâu
GỠ ra lại rối ... tình sầu biết chăng!?
LÀM sao quên thuở đêm trăng
CHI bằng làm bạn chị Hằng cây đa
TRĂM ngàn dặm bước mưa sa
NĂM canh nhớ bạn phương xa góc trời
BIẾT nhờ cánh nhạn thơ ơi !
CÓ duyên gặp lại một thời bạn thơ
DUYÊN hồng đẹp những ước mơ
GÌ so bằng những bài thơ trao mình
HAY nhất vần thơ tâm tình
KHÔNG so cao thấp chỉ mình với ta ...
CHO ĐẾN BAO GIỜ
Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
Cũng như bao nhiêu người trong cuộc sống
Tôi yêu đời, để được đời yêu
Nhữg tiếng khóc đau thương
Có giá trị hơn tràn cười khả ố
*
**
Những khiêm nhường , tế nhị dễ tin yêu
Tôi không thể, một tâm hồn yếu đuối
Không bằng lòng với những thứ nhỏ nhen!
Xin rộng lượng, xin tâm hồn cao thượng
***
Xin bình yên cho xứ sở quê hương
***
Trong tình yêu xin ai đừng ruồng rẫy
Người với người, chớ tàn ác nhẫn tâm
Xin hãy nói những điều không gian dối
Giữa cuộc đời khao khát một tri âm
***
Vần thơ đó, ngày mai có thể khác
Với hôm qua và không giống ngày kia
***
Tôi vẫn mãi một tâm hồn mộc mạc
Văn chương nào để làm trống chuông khua !
Và cứ thế những gì tôi có được
Tôi cứ theo... theo cho đến bao giờ ...
****************************************************************************************************
THẤY Ở LANG - BIANG
Gió hoang
Sương lạnh tái tê
Bóng thông gầy guộc
Chiều về liêu xiêu
Chuyện xưa đắng
Cả trời chiều
lời thề cũ
đọng
hắt hiu
núi rừng
***
với người
tôi chỉ người dưng
nghe xong chuỵên
cứ bâng khuâng
nhớ người
núi rừng
là núi rừng ơi
tìm đâu
thấy được
những lời thủy chung
***
một mình tôi
giữa mênh mông
một mình tôi
giữa
thinh không
tìm người
Nguyễn Thị Kim Liên
CON TÔI ĐI HÁI HOA
Tặng Châu - con gái nhỏ
chiếc giỏ nhỏ trong tay
con tôi xách dọc theo con hẻm
bông hường, bông tím
bông dâm bụt dịu dàng
***
bông hoa giấy mỏng manh
cả những bông hoa dại
nho nhỏ, xinh xinh
con tôi kết thành một giỏ
***
một giỏ đầy hoa
một rừng hoa theo con về nhà
ngắt bông đỏ tặng ba
ba luôn mạnh mẽ
ngắt bông trắng tặng mẹ
mẹ bao giờ cũng hiền
***
còn phần con
là những bông màu hồng
bao giờ con cũng nhiều mơ ước
hồng như sắc thắm mùa xuân
Nguyễn Thị Kim Liên
TUỔI CHÍN TÌM MÌNH
Mấy mươi mùa sen tàn trước mắt ta
Mấy mươi cuộng lá vàng rơi trước ngõ
Bao trận khóc cười câu thơ dang dở
Viết tặng người cũng là viết cho tôi
***
Câu thơ gì viết ở tuổi mấy mươi
Sợi tóc rối, chữ quên chữ nhớ
Câu thơ nào mộng mơ một thưở
Câu thơ nào níu được tháng năm trôi
***
Số đa đoan mà mắc nợ đời
Trăm lần vay chưa một lần được trả
Biển đời dâng dâng ngàn con sóng vỗ
Tôi con thuyền lầm lũi giữa khơi xa
***
Có điều gì giăng mắc những ngày qua
Có gì trở trăn ngày đang sống
Nhiều lắm khát khao, quá nhiều hoài vọng
Cứ bộn bề khắc khoải trong tôi.
*****************************************************************
Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
- 1.CỎ
Ngọn gió vô tư
Thật thật, đùa đùa mơn man lá cỏ
Màu xanh nôn nao gợi nhớ
Vướng vào một nỗi vấn vương
Chạm vào cỏ là chạm đến tình thương
Cứ mát và mềm từ ngàn thế kỷ
Cộm lên và lặng lẽ
Nhận vào một thoáng dịu êm
Không mưa mà cỏ cứ mọc lên
Rễ bám vào đâu mà gom đắng ngọt
Nắng gió hanh hao mấy mùa còn mất
Vẫn lặng thầm trải những xanh non
Cỏ cứ xanh, xanh đến dịu êm
Cho một đời ai tìm, ai gặp
Cho xin những hạt mưa thấm mát
Để dịu dàng dâng hiến những mầm xanh
Nói về cỏ mà em bâng khuâng
Chiều cứ xanh, xanh cứ xanh ngọn cỏ
NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
THƠ
2.THƠ
Phải qua những phút bàng hoàng
Phải lăn lóc với muôn ngàn gian lao
Mới tìm thấy sự gửi trao
Nụ hôn mới thật ngọt ngào dâng dâng
Vần thơ còn đi lang thang
Theo nhịp tim đứng thẳng hàng đi em (anh) !
NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
NẤM RỪNG HOANG
3.NẤM RỪNG HOANG
Rừng hoang
Nấm mọc
Lăn lóc
Hỏi
nấm mọc
Làm gì?
Cây lớn
Lá xanh trùm mát
Hỏi
Nấm mọc làm gì?
Ngút ngàn xanh kia
Nấm mọc làm gì
Ở nơi ẩm mốc
Nhưng thật ngốc
Không có nấm mọc
Còn chi là rừng
Vì đâu mà nấm đã mọc lên
Thẳng đứng giữa thảm xanh rừng thẳm
Cho rừng thêm một chút dịu êm
Thêm chút ngọt ngào ở nơi hoang vắng
giữa đất trời căng đầy sức sống
một ngày mọc lên
mai tàn lụi
không sao
NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
LẠI ĐÊM
4.LẠI ĐÊM
có bao giờ như thế này không
ngoài trời nhá nhem, lòng ta thì tối
những ngón tay lướt trên điện thoại
tìm người bằng con số vô tri
con số này là bạn ngoài kia
con số kia là ai thế nhỉ
còn con số này, làm sao mà nhớ
con số của mình hình như cũng quên
đi tìm mình trong cõi mông mênh
cõi mông mênh một trời sao nhấp nháy
mảnh trăng già ốm o đến vậy
làm sao sáng đường tìm được ta
chợt nhận ra, ta chợt nhận ra
ta trong ta một trời cô quạnh
không thể chia ra, một mình nặng gánh
gánh một đời người, và bước xăm xăm
bước từ trẻ thơ sang tuổi thanh xuân
tuổi thanh xuân trôi đi rất vội
giật mình già nua ào nhanh tới
thế là cũng xong một đời người
đừng lạ gì đêm một mình thôi
đừng lạ gì số mình không nhớ nổi
đừng lạ gì đêm thì tồn tại
còn ta
một chút mơ hồ
NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
ĐÊM BUỒN
5.ĐÊM BUỒN
sao cứ đến đêm là ta lại buồn
không ngủ được cơn buồn càng tê tái
nhìn ngoài trời tối đen sợ hãi
tiếng cóc kêu, cứ rờn rợn rùng mình
giá con người có kiếp hồi sinh
ta xin chết cho bớt buồn bớt sợ
rồi kiếp sau, xin làm hoài con trẻ
cho mình bớt nỗi tái tê
NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
EM MUỐN
6.Em muốn
Em muốn anh là cây thông
Sừng sững giữa trời vững chãi
Dẫu có ngàn ngàn năm tuổi
Anh vẫn là anh của em
Sấm sét vẫn cứ bình yên
Khi anh là hòn đá tảng
Không có sức gì lay chuyển
Khi anh là anh của em
Em xin làm làn gió êm
Cho lá thông anh reo hát
Giữa một đại ngàn bát ngát
Nồng nàn ta mãi bên nhau
Em làm giọt nước ngọt ngào
Giúp anh dịu dàng giữa nắng
Vai em tựa vào đá cứng
Thấy anh mãi ở trong em
Hỏi em có muốn gì thêm
Không, em không còn gì nữa
Cho em cho em hồn đá
Cho em cho em thông reo
Mơ ước trong veo, trong veo
Thế thôi, thế thôi anh nhé
NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
GIỮA CƠN MƯA
7.Giữa cơn mưa
Chúng mình cách nhau một cơn mưa
Cả hai cùng đang khát cháy
Mà mưa dăng dăng buồn đến vậy
Giá mình vượt qua được mưa
Anh đã bao giờ đứng ngắm mưa chưa
Hạt này rơi, hạt kia rơi... buốt lạnh
Và anh đã một lần cô quạnh?
Mới hiểu được em nhớ anh dưới mưa
nghe tim đập thập thình giống như ngày xưa
lần đầu gọi nhau, ngực như có sấm
mưa càng rơi mình càng thêm ấm
thế mà bây giờ lại trách mưa rơi
giữa là cơn mưa mình mỗi đứa một nơi
nghe thao thiết tiếng gọi người không thấy
thôi đành ngắm mưa mà nhớ vậy
Đến bao giờ mình lại đứng dưới mưa?
Đến bao giờ em lại được chở che
Em lại được vòng tay anh sưởi ấm
Em lại được nụ hôn say đắm
Của một thời mình đứng dưới mưa
Ước ao, những ao ước nhạt nhòa
Giữa một trời dăng dăng mưa ướt
Cơn gió ào qua làm em lạnh buốt
Giá mà bây giờ em lại có anh
NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
8.CHỢ TÌNH
Nào đâu tuyết sương rơi
Nào đâu rừng treo vách đá
Nào đâu chợ tình tiếng khèn gợi nhớ
Nào đâu chén rượu nồng cay
Em cứ hỏi chợ tình như hỏi một người quen
Sao lại có những mùa cho tình yêu hai đứa
mành lưới sương giăng như buồng khóa
Nhốt những kẻ tình si
Chằng phải mất công hỏi bãi đá khắc chữ gì
Em chắc đó là những câu thơ hay nhất
Về cuộc ái ân bất tuyệt
Về cuộc tình huyền thoại của ngàn xưa
Em đến chợ tình như một chuyến đi chùa
Nghe dốc thở tỏ tình khó nói
Nghe đá ru lời ngọt ngào của núi
Viếng những cuộc tình còn lại với thời gian
Chợ tình, chợ tình chứa chan
Quay lưng hình như chợ tình còn núi
Trước mặt chốn về lòng như tơ rối
Chợ tình ơi tôi đi không về không
( Viết khi nghe người ta kể về chợ tình Khau Vai)
NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
Thơ Nguyễn Thị Kim Liên - nhạc Trung Kim
ĐÀ LẠT ƯỚC ... Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
ĐÀ LẠT ƯỚC
Em ước cho em đôi cánh
Em bay trên ngút ngàn thông xanh
Và em ước
Đà Lạt trời vừa đủ lạnh
Cho em tựa vào vai anh.
Không có anh trên bậc hồ Than Thở
Ngón tay em gỡ sợi tóc lẻ loi
Hoa tường vi đã một lần em hái
Nụ cười buồn sau tấm gương soi.
Em đã có một mùa thiếu nữ
Đà Lạt không em
Đà Lạt không anh
Những bước chân bao mối tình thầm gọi
Chiêu nay mưa, Đà Lạt của chúng mình.
Và em ước
Anh như thông, như đá
Như dốc đứng, núi đồi...
Như tất cả
Em chỉ cần giọt nắng
Trong mắt nhìn
Say đắm
Của anh thôi!
Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
***
Bài thơ họa rất hay của Tiến Sĩ Hoàng Kim:
Nhớ em (1)
Thơ Hoàng Kim
Đà lạt trăng khuya tròn như nỗi nhớ
Nơi ấy giờ này em đã ngủ chưa?
"Nguyễn Du che vầng trăng để Kiều thăm Kim Trọng" *
Anh nhớ thương em biết mấy cho vừa!
Em hãy đến với anh, dù chỉ là một buổi
Để trăm năm đời, ta mãi nhớ về nhau.
Hãy đến chốn mây hồng nơi nguyện ước
Trời rất trong, trăng lồng lộng trên đầu.
* Câu thơ của thầy Lê Trí Viễn
10/2007
Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2009
CHÙM THƠ HOÀNG KIM
- Nhớ em
-
Hoàng Kim
Đà lạt trăng khuya tròn như nỗi nhớ
Nơi ấy giờ này em đã ngủ chưa?
"Nguyễn Du che vầng trăng để Kiều thăm Kim Trọng" *
Anh nhớ thương em biết mấy cho vừa!
Em hãy đến với anh, dù chỉ là một buổi
Để trăm năm đời, ta mãi nhớ về nhau.
Hãy đến chốn mây hồng nơi nguyện ước
Trời rất trong, trăng lồng lộng trên đầu.
* Câu thơ của thầy Lê Trí Viễn
Hương sen-
Thông xanh nắng bạc, sen vừa nở
Tùng biếc trời trong, lộc trổ bông
Trà thơm cùng bạn, mưa vừa đến
Gió thoảng hồ xao, sóng gợn tìnhThơ Hoàng Kim
Nghe bạn nhắn Xuân về
Mùa thu vàng đẹp quá!
Nét tươi tràn đầy trang
Đời vui nên mãi miết
Xuân đến rồi hả xuân?
HK
22 February 2009, 07:11
Nầy nhé!
Có trà,có bạn ,có sen
Thông xanh ,tùng biếc,hương chen sóng tình
Hồ xao mưa thoảng thình lình
Chén trà chén bạn ân tình đẹp ơi!
KL xin chân thành cảm ơn và hẹn gặp lại !...
TÌNH CA ... ANH - Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
***
***
TÌNH CA . . . ANH
Nguyễn Thị Kim Liên
Con sóng cứ dập dềnh
biển ngày nào cũng gọi
Bờ cát không biết nói
Cũng thấy lòng nao nao
Đêm nào cũng vì sao
chờ vầng trăng lỗi hẹn !
Anh làm con chim cá
Bay vào em mùa xuân
Con bướm nào bâng khuâng ?
Bên cành sen ngào ngạt ?
Đám mây nào chợt mát ?
Một khoảng lòng cô đơn
Tình làm ướt mùa đông
Cho dòng sông trẻ lại
Cho thuyền ai dừng lại
Chở từng giấc chiêm bao.
Thị Trấn chiều xanh xao
Áo dài vương bụi phấn
Hoàng hôn phố chợ buồn
Sân trường em về sau
Cũng tại vì con sóng
Cũng tại vì, vì sao
Tại con bướm xôn xao
Tình ca … anh. Em hát.
NTKL
Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2009
THÁNG BA CỦA EM - Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
Nguyễn Thị Kim Liên
Tháng Ba của em là tấm gương soi
Ánh mắt mình lóng lánh
Tháng Ba bất ngờ trở lạnh
Em Nàng Bân trong ký ức của anh.
Trời bất chợt xám, bất chợt trong xanh
Em bất thần thấy mình đang đắm đuối.
Tháng Ba ơi, xin đừng lìa xa vội
Đã có gì đâu! Đã nói gì đâu!
Sao mỗi lần không được bên nhau
Sông Ngân Hà xa xôi, Vàm Cỏ Đông gần lắm
Con chim sáo sang sông, xổ lồng sáo tắm
Sông tháng Ba hồng thắm một lời mời.
Những Tháng Ba đã để lại trong đời,
Mùa hoan lạc, hoa đậu thành trái cấm
Em đợi anh, trao một lần áo ấm
Em Nàng Bân trong ký ức anh.
Tháng Ba -2009
EM MUỐN - thơ Nguyễn Thị Kim Liên
Sừng sững giữa trời vững chãi
Dẫu có ngàn ngàn năm tuổi
Anh vẫn là anh của em
Sấm sét vẫn cứ bình yên
Khi anh là hòn đá tảng
Không có sức gì lay chuyển
Khi anh là anh của em
Em xin làm làn gió êm
Cho lá thông anh reo hát
Giữa một đại ngàn bát ngát
Nồng nàn ta mãi bên nhau
Em làm giọt nước ngọt ngào
Giúp anh dịu dàng giữa nắng
Vai em tựa vào đá cứng
Thấy anh mãi ở trong em
Hỏi em có muốn gì thêm
Không, em không còn gì nữa
Cho em cho em hồn đá
Cho em cho em thông reo
Mơ ước trong veo, trong veo
Thế thôi, thế thôi anh nhé
NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
Thứ Tư, 17 tháng 6, 2009
KỂ CHO BIỂN NGHE Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
Có một lần lỗi hẹn
Biết trách ai bây giờ?
Biển thì baola thế
Em một mình ngẩn ngơ
Anh thì xa xôi thế
Một mình em một bờ
Em thì thầm với sóng
Sóng không anh thờ ơ...
Giá được làm sóng nhỉ?
Em xô đến bạc đầu
Giá được làm biển nhỉ?
Tha hồ ta tìm nhau
Nhưng là em nhỏ bé
Nhưng là anh đâu đâu
Nên chiều nay với biển
Em ngấm dần nỗi đau...
Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
Vũng Tàu
EM VÀ.... thơ Nguyễn Thị Kim Liên
***
EM VÀ...
Em và xa thẳm trùng khơi
Đưa bàn tay nắm tay người thoáng qua
Em và chút ráng chiều sa
Đáy sông bóng nước như là nhớ thương
Chiều ơi, còn một khúc đường
Quanh vào thân phận ở phương trời nào
Người đi cùng với trăng sao
Một khung cửa sổ gió vào cùng ai?
Em và tia nắng buổi mai
Nghiêng trên thềm lá thương hoài ngày qua
Nâng niu kỷ niêm nhạt nhoà
Người về đâu để em và... mình em...
NTKL
trích Sưu tầm từ net :
Nếu một ngày.... bạn cảm thấy muốn khóc hãy gọi ch0 tôi, tôi k0 hứa sẽ làm ch0 bạn cười nhưng tôi hứa sẽ khóc cũng bạn,
Nếu một ngày...... bạn muốn chạy trốn tất cả hãy gọi ch0 tôi, tôi sẽ k0 yêu cầu bạn dừng lại nhưng tôi sẽ cùng chạy với bạn,
Và..... nếu một ngày...... bạn k0 muốn nghe ai nói nữa, hãy gọi ch0 tôi nhé , tôi sẽ đến bên bạn và chỉ im lặng.
Nếu một ngày...... bạn gọi đến tôi mà k0 thấy tôi hồi âm, hãy đến bên tôi, thì lúc đó tôi là người cần bạn.......!
“Nếu một ngày nào đó , bạn cảm thấy thật buồn và muốn khóc ........
Hãy gọi cho tôi !
Tôi ko hứa sẽ làm cho bạn cười , nhưng biêt đâu tôi sẽ khóc cùng bạn !
Nếu một ngày nào đó , bạn cảm thấy vô cùng đơn độc
Hãy gọi cho tôi !
Tôi sẽ đến bên bạn , chỉ để im lặng ko nói một lời , nhưng tôi muốn cho bạn biêt rằng luôn có tôi bên cạnh .
Nếu một ngày nào đó , bạn phân vân trước những quyết định của mình .
Hãy gọi cho tôi !
Tôi sẽ ko giải quyết định thay bạn , nhưng có thể giúp bạn vững tâm hơn trước sự lựa chọn của mình.
Nếu một ngày nào đó, bạn gặp thất bại trong công việc
Hãy gọi cho tôi !
Tôi sẽ ko đem lại cho bạn một công việc mới , nhưng tôi sẽ giúp bạn tìm thấy một cánh cửa khác của sự thành công .
Nêu một ngày nao đó bạn vô cùng đau khổ vì phạm phải sai lầm.
Hãy gọi cho tôi !
Tôi ko thể sửa chữa sai lầm đó , nhưng tôi cơ thể giúp bạn nhận ra rằng những sai lầm sẽ giúp bạn trưởng thành và tự tin hơn.
Nếu một ngày nào đó , bạn lo sợ những điều tốt đẹp sẽ quay đi.
Hãy goi cho tôi !
Tôi sẽ ko níu giữ chúng laị , nhưng tôi gúp bạn hỉu rằng mọi việc đều có những điểm khởi đầu và kết thúc .
Nếu một ngày nào đó bạn trở nên bế tắc và tuyệt vọng
hãy gọi cho tôi !
Tôi ko hứa sẽ làm bạn quên đi tất cả nhưng tôi có thể giúp bạn tìm lại niềm tin trong cuộc sống .
Nếu một ngày bạn gọi cho tôi mà không thấy tôi hồi âm.
hãy đến bên tôi nhé!
vì lúc đó tôi mới là người cần bạn! “
Thứ Hai, 15 tháng 6, 2009
CỎ -Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
CỎ
Ngọn gió vô tư
Thật thật, đùa đùa mơn man lá cỏ
Màu xanh nôn nao gợi nhớ
Vướng vào một nỗi vấn vương
Chạm vào cỏ là chạm đến tình thương
Cứ mát và mềm từ ngàn thế kỷ
Cộm lên và lặng lẽ
Nhận vào một thoáng dịu êm
Không mưa mà cỏ cứ mọc lên
Rễ bám vào đâu mà gom đắng ngọt
Nắng gió hanh hao mấy mùa còn mất
Vẫn lặng thầm trải những xanh non
Cỏ cứ xanh, xanh đến dịu êm
Cho một đời ai tìm, ai gặp
Cho xin những hạt mưa thấm mát
Để dịu dàng dâng hiến những mầm xanh
Nói về cỏ mà em bâng khuâng
Chiều cứ xanh, xanh cứ xanh ngọn cỏ
NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
GIỮA CƠN MƯA -Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
GIỮA CƠN MƯA
Chúng mình cách nhau một cơn mưa
Cả hai cùng đang khát cháy
Mà mưa dăng dăng buồn đến vậy
Giá mình vượt qua được mưa
Anh đã bao giờ đứng ngắm mưa chưa
Hạt này rơi, hạt kia rơi… buốt lạnh
Và anh đã một lần cô quạnh?
Mới hiểu được em nhớ anh dưới mưa
nghe tim đập thập thình giống như ngày xưa
lần đầu gọi nhau, ngực như có sấm
mưa càng rơi mình càng thêm ấm
thế mà bây giờ lại trách mưa rơi
giữa là cơn mưa mình mỗi đứa một nơi
nghe thao thiết tiếng gọi người không thấy
thôi đành ngắm mưa mà nhớ vậy
Đến bao giờ mình lại đứng dưới mưa?
Đến bao giờ em lại được chở che
Em lại được vòng tay anh sưởi ấm
Em lại được nụ hôn say đắm
Của một thời mình đứng dưới mưa
Ước ao, những ao ước nhạt nhòa
Giữa một trời dăng dăng mưa ướt
Cơn gió ào qua làm em lạnh buốt
Giá mà bây giờ em lại có anh
NGUYỄN THỊ KIM LIÊN