Thứ Năm, 12 tháng 11, 2009
GIỌT NẮNG Thơ Nguyễn Thị Kim Liên
( viết nhân ngày 20/11)
Một giọt nắng lọt qua khe cửa
Nhẹ rơi trên trang giáo án của em
Lấp lóa sáng trưng từng con chữ
Em bỗng nôn nao một nỗi niềm riêng
Em muốn nâng từng con chữ nghiêng nghiêng
Muốn trao tận tay từng đứa em bé nhỏ
Để tận hưởng ánh mắt nhìn rạng rỡ
Những nụ cười ấm áp ngây thơ
Giọt nắng lung linh đậu trên tay em
Một chút ấm lan vào tim nhè nhẹ
Em sẽ mang hơi ấm này chia sẻ
Cho bầy em chờ đợi ngòai kia
Rồi sẽ thấy, bầy con trẻ ùa ra
Háo hức đón em như là đón mẹ
Những món quà từ em là những điều thần bí
từng con chữ mở ra chuyện lạ đất, trời
Giọt nắng mong manh và thật nhỏ nhoi
Nhưng đã cho em một ngày rộn rã
Và cả những trang giáo án nữa
Sáng bừng lên một ngày mới , đời em
NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2009
THƠ LỤC BÁT- THƠ NTKL
TRANG THƠ LỤC BÁT
KIM LIÊN TUYỂN CHỌN
1/ . KIM LIÊN VỀ KIM LIÊN
Kim Liên xa thẳm miền quê
Ngày vui nắng nỏ con về Kim Liên
Bần thần trước một hàng hiên
Xạc xào chân Bác – người hiền nhẹ nâng
Với nghìn dặm, dạ bâng khuâng
Hàng cau che mát một vầng bình yên
Kim Liên về đến Kim Liên
Cầm như sông suối đứng bên giậu này.
Nhớ Người sinh ở nơi đây
Muốn nhìn tận mảnh đất này Làng Sen
Đi vào chân bước lạ quen
Muốn reo lên lại nhớ quên nghẹn ngào
Trước lồng lộng gió trên cao
Lòng riêng xin được cúi chào Kim Liên
Chút tình nhỏ mọn đài sen
Kim Liên bé nhỏ một miền quê xa…
Hôm nay con trở về nhà
Cùng bông sen trắng toả ra hương ngàn
Từ Tây Ninh đến Nghệ An
Từ Trảng Bàng đến
THƠ NGUYỄN THỊ KIMLIÊN
KỶ NIỆM CHUYẾN ĐI XUYÊN VIỆT
2/ Lời ru cho người đi lạc
Lạc đò, lạc bến, lạc sông
Khuya rồi, gió lặng sao không trở về?
Ơi người lạc giữa bến mê
Cánh tay em mảnh trăng thề gối lên.
Lạc hình, lạc tuổi, lạc tên
Năm chống, tháng chất... để quên lối về
Khàn khàn cúm núm gọi hè
Về đi! Gió vít ngọn tre nhận đường.
Lạc giọng nói, lạc mùi hương
Hỡi con chim biển ở phương trời nào?
Giữa trời còn một ánh sao
Anh trông lên sẽ nhìn vào mắt em.
Có ru anh lạc suốt đêm tìm về?
4-08
THƠ NGUYỄN THỊ KIMLIÊN
3/ GÓC BỂ CHIỀU HÔM
Em ra góc bể chiều hôm
Sóng như đôi lứa trở nồm bên nhau
Đắm say cho đến bạc đầu
Không anh, em vịn vào đâu bây giờ?
THƠ NGUYỄN THỊ KIMLIÊN
4/ . THƠ
Phải qua những phút bàng hoàng
Phải lăn lóc (với) muôn ngàn gian lao
Mới tìm thấy sự gửi trao
Nụ hôn mới thật ngọt ngào dâng dâng
Vần thơ còn đi lang thang
Theo nhịp tim đứng thẳng hàng đi em !
NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
6/ THẤY Ở LANG BIANG
Gió hoang
Sương lạnh tái tê
Bóng thông gầy guộc
Chiều về liêu xiêu
Chuyện xưa đắng
Cả trời chiều
Lời thề cũ
Đọng
Hắt hiu
Núi rừng
Với người
Tôi chỉ người dưng
Nghe xong chuyện
Cứ bâng khuâng
Nhớ người
Núi rừng
Là núi rừng ơi
Tìm đâu
Thấy được
Những lời thủy chung
Một mình tôi
Giữa mênh mông
Một mình tôi
Giữa
Thinh không
Tìm người
Thơ NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
7/ CHÚT XƯA
Tôi tìm một ánh trăng xưa
Một chút lạnh một chút mưa ngày nào
Tôi xin một chút ngọt ngào
Một chút thôi đủ xôn xao một thời
THƠ NGUYỄN THỊ KIMLIÊN
8/ . KIẾP NGƯỜI
Thế là xong một kiếp người !
Thế gian vắng một tiếng cười vô tư
Ruộng đời thiếu một bóng cò
Thinh không vắng một nỗi lo phập phồng.
Bao nhiêu ước vọng mênh mông …
Tan đi theo tiếng cắt tùng tiễn đưa
Chẳng cần nắng , chẳng cần mưa
Chẳng cần sớm, chẳng cần trưa
mặc lòng !
Kiếp người sắc sắc không không !
Chuyến đò đưa lạnh…
thoát dòng phù du !
Thơ NGUYỄN THỊ KIM LIÊN
9/ Một thoáng tiền duyên
Cao nguyên xứ lạnh người về !
Có ai ở lại vỗ về niềm riêng
Mộng đời một thoáng tiền duyên
Bao giờ gặp lại hởi miền xa xăm …
10/2005
THƠ NGUYỄN THỊ KIMLIÊN