Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009

CÓ MỘT NÀNG THƠ XỨ TRẢNG ...

CÓ MỘT NÀNG THƠ XỨ TRẢNG…

*Trần Hòang Vy*

Nguyễn Thị Kim Liên đến với thơ từ tập “Ánh đèn phố núi” (Bút danh Sông Hương) và tập “Môi ngọt” (Bút danh cũng là tên thật : Nguyễn Thị Kim Liên), dường như đã để lại một dấu … son môi ngọt ngào trong lòng người đọc và bạn bè văn nghệ của xứ Tây Ninh …

Từ Sông Hương , cái tên đầy chất thơ mộng của đất Thần kinh xứ Huế, mang một ước vọng về thơ , Sông Hương lại trở về với tên tuổi thật của mình, âu cũng là bởi cái nghiệp thơ ca?

Nguyễn Thị Kim Liên là một nhà giáo , quê gốc ở Trảng Bàng (Tây Ninh)- cái nơi mà ngày xưa Vũ Anh Khanh đã có : “Đây Tha La xóm đạo / Có cây ngọt trái lành …” nức tiếng một thời, và bây giờ là Bánh tráng phơi sương , bánh canh Trảng Bàng… làm lưu luyến những bước chân du khách sau một lần lãng du, ghé lại. Còn thơ của nàng thơ – Kim Liên xứ Trảng Bàng ư? Nhà văn Nguyễn Đức Thiện đã viết : “ Nhiều khi Nguyễn Thị Kim Liên tự vấn chính mình : thơ làm sao nói hết được nỗi lòng. Trong thơ, nhiều khi cứ nhói lên những câu hỏi, rồi sau đó là những câu trả lời của chính chị mà những câu trả lời ấy Nguyễn Thị Kim Liên (NTKL) tự bảo : Thơ làm gì cho cuộc sống riêng mình. Chính vì thế mà cảm nhận được sự vật vã, vật vã sống và vật vã trong thơ NTKL, và càng vật vã thì thơ NTKL càng thêm đằm thắm …”.

Cái đằm thắm ấy là: “ Mặn mòi /Trên môi/ Đắng đót/ Trên môi/ Chua chát/ Trên môi/ Chúa chan tất cả/ Thành mật ngọt/ Trên môi” chăng? Hay đó là nỗi lòng của nàng thơ – Kim Liên, thông qua bài “Dòng suối nhỏ” : “Tôi cũng thế một giọt thơ, một giọt/ Giữa rừng thơ ngơ ngác kiếm đường đi / Ai biết được? mà đâu cần ai biết/ Lặng thầm buông/ Nhặt / Giữa bộn bề” . Cái bộn bề ấy , lại là lúc NTKL ngồi một mình với nỗi thầm lặng rất riêng : “ Bây giờ đã khuya lắm rồi / Trước trang giấy trắng , mình tôi một mình.”

Là một cô giáo, với nhiều lo toan , bận rộn. Phận làm người, mấy ai được thảnh thơi ? NTKL vẫn dành cho học sinh của mình những tình cảm thân thương , khi cô đứng nhìn sân trường : “ Lá phượng xanh chờ ngày xòe hoa tươi rói / Lại tiễn người đi/ Lại đón người về/ Sân trường lúc nào cũng mới” (Sân trường).

Công bằng mà nói, từ Trại sáng tác Đà Lạt trở về cho đến nay, NTKL đã có một bước đi lên đáng khích lệ, giống như một đóa hoa thơ, trải qua những e ấp ban đầu, mới từ từ hé nụ va thoảng hương, Hương dù mộc mạc đơn sơ, vẫn khiến lòng ta cảm nhận một thi vị riêng, không trộn lẫn. Nàng thơ ấy, nàng thơ- Kim Liên của quê hương xứ Trảng, vẫn có cho mình một dáng vóc riêng, Thơ NTKL cũng đã được xây dựng lên như thế…

Gò Dầu Hạ- Đầu Giêng 2008

TRẦN HOÀNG VY

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét