Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013

BÃO



BÃO
( Tặng anh)

Trải mình ra nếm sống đã từ lâu lắm
Bão một lần từ hai phía ập vào
Hình như tất cả đã đổ nhào
Tất cả trộn vào nhau mãnh liệt

Như vũ trụ có lỗ đen sâu hút
Nuốt hết không gian, thời gian
Nuốt hồn tôi vào trận cuồng phong
Rồi tan biến vào nơi  bất tận.

Cong người giữa cuộc bão giông
Mới biết mình là chút thôi bé nhỏ
Cái gì có, cái gì không, không rõ
Nâng hạ, xuống lên từng cơn lắc nhồi

Vậy mà cứ muốn tan vào cơn bão cuộc đời
Mưa cứ mưa, mà gió thì cứ gió
Giữa đất hoang căng mình ra vạm vỡ
Chờ đắm trong ngập ngụa trào dâng

Cho mình dào dạt với gió giông
Được như thế ta sẽ chờ bão nữa
Và có lúc ta được nhắm mắt vào rên rỉ
Và nghẹn ngào tắm bão giữa hồng hoang

Nguyễn Thị Kim Liên

1 nhận xét: